cố thiếu gia đừng giả vờ nữa quân dao
Bạn đang đọc bộ truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa tại truyenchu.vn “Em biết băng bó vết thương chứ?” Quân Dao gật đầu, cái này không khó, cô đã được học sơ cứu từ hồi học trung học. Nhưng khi nhìn vết thương của Cố Tự Bạch, cô vẫn hơi rùng mình.
Quân Dao liếc nhìn Cố Tư Bạch, nhận được cái nhìn vững vàng, ấm áp của anh, cô thấy được an ủi rất nhiều, cũng
Chương 96. Bà Lan lòng nóng như lửa đốt, “Thế để tôi chạy ra đầu ngõ đón xe cứu thương, ông ở đây nhé!”. Cũng may rất nhanh xe cứu thương đã tới, ông phải được đưa lên xe, ông Hậu cũng theo lên xe đi cùng, còn bà Lan bế con Xù về nhà, con Xù lúc này nằm im trong
Quân Dao mặc váy cưới, được một chiếc xe sang trọng đưa về biệt thự nhà họ Cố. Không có lễ cưới nào cả, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng, im lặng đợi, dõi theo thời gian dài đằng đẵng.
Quân Dao dẫn Từ Mạn Nhu vào căn tin, lấy cho mỗi người một cây kem vị dâu, hai cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau, thu hút vô số ánh nhìn. Cố thiếu phu nhân mọi người đều đã biết, dĩ nhiên không ai dám lớn gan mơ tưởng, nhưng cô gái xinh đẹp trong veo như giọt sương mai kia
Thay vào đó hãy quan tâm gia đình hơn và những người bạn thân của bạn. Bạn cũng có thể làm đẹp lại ngôi nhà của mình. Tháng "6" là thời gian quay về nguồn cội, tổ ấm và gia đình. Tháng 8/2022: Số 7 Tháng này bạn cần khám phá tài năng và ý tưởng bên trong của mình
whizzsihufle1985. Please enable cookies. Error 1016 Ray ID 7d5bbf309a83b791 • 2023-06-11 175915 UTC What happened? You've requested a page on a website that is on the Cloudflare network. Cloudflare is currently unable to resolve your requested domain What can I do? If you are a visitor of this websitePlease try again in a few you are the owner of this websiteCheck your DNS settings. If you are using a CNAME origin record, make sure it is valid and resolvable. Additional troubleshooting information here. Was this page helpful? Thank you for your feedback! Cloudflare Ray ID 7d5bbf309a83b791 • Your IP • Performance & security by Cloudflare
Sau khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?” Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?” Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì lắc đầu.“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?” Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.” “Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.” Quân Dao khịt mũi, an ủi.“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.” “Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ? Quân Dao gượng cười.“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.” Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao. “Tôi vẫn không hiểu…” Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.“Hả? Anh không hiểu gì?” “Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không về ngoại hình cô cũng không dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.” Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?” Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây Dao đứng dậy, dõng dạc nói.“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai không cần cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.” Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn tức đến nghiến là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không? Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư? Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.“Tạm biệt!” Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.“Cô gái, đi xe không?” Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư? Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?” Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.“Muốn chạy? Không kịp đâu.” Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.” Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.“Hôm nay tao đánh chết chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày còn vênh váo được không?” Trái tim Quân Dao như chết Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã! Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.“Tao cho mày biết tay!” Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?” Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?” Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì lắc đầu.“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?” Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.” “Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.” Quân Dao khịt mũi, an ủi.“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.” “Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ? Quân Dao gượng cười.“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.” Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao.“Tôi vẫn không hiểu…” Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.“Hả? Anh không hiểu gì?” “Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không về ngoại hình cô cũng không dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.” Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?” Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây Dao đứng dậy, dõng dạc nói.“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai không cần cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.” Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn tức đến nghiến là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không? Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư? Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.“Tạm biệt!” Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.“Cô gái, đi xe không?” Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư? Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?” Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.“Muốn chạy? Không kịp đâu.” Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.” Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.“Hôm nay tao đánh chết chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày còn vênh váo được không?” Trái tim Quân Dao như chết Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã! Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.“Tao cho mày biết tay!” Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân Dao..
Giới thiệuQuân Dao không hiểu cô đã làm gì phi pháp để đến mức ngồi tù năm năm này, một thiên kim tiểu thư như cô bị đánh đập, hành hạ, bắt làm đủ việc nặng nhọc. Gia đình cô chưa từng một lời thăm rồi khi cô được thả thì nói rằng cô đắc tội hai gia tộc lớn, cha cô không thể giúp được gì, lại còn dì ghẻ và chị kế thêm mắm dặm muối kích sắp phải gả tới nhà họ Cố???Cái người mà cô từng đâm xe trúng sắp thành chồng cô???Chuyện gì thế này???
Quân Dao mặc váy cưới, được một chiếc xe sang trọng đưa về biệt thự nhà họ có lễ cưới nào cả, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng, im lặng đợi, dõi theo thời gian dài đằng khi Quân Dao quá mệt, dựa lưng vào thành giường, thiếp đi lúc nào không biết thì cánh cửa nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, một bóng người từ từ tiến vào đó ngũ quan như tạc, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm, nhìn Quân Dao đang say ngủ rồi quay người bỏ hôm sau, người hầu tới đánh thức Quân Dao dậy, cả người cô đau mỏi ê ẩm, vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu chuẩn bị ăn chiếc bàn dài xa hoa, một người đàn ông uy nghiêm ngồi ở một đầu bàn, bên cạnh là một phu nhân ăn mặc diêm dúa, chỉ hận không thể đeo tất cả kim cương, đá quý lên bên kia là một người đàn ông mặc vest trắng, dáng người tao nhã, khuôn mặt có chút lạnh lùng xa Dao cúi người chào cả ba người, rồi ngồi vào một chiếc Tuyết Thanh lên tiếng.“Từ giờ cô sẽ là con dâu của Cố gia, nhưng tuyệt nhiên không được nói ra bên ngoài, nếu chuyện này đồn ra đừng hỏi tại sao Quân gia nhà các người phải bốc hơi khỏi giang thành.”Một lời đe dọa trắng Dao hơi khó chịu, nhưng ba năm trong tù khiến trái tim cô bị mài mòn, nếu chống đối, cô sẽ lại bị đưa về đó, chịu nốt hai năm trong địa ngục, cô cắn môi, cúi đầu.“Vâng, Cố phu nhân.”“Việc của cô là phải chăm sóc Tư Bạch cho tốt, biết chưa?” Trương Tuyết Thanh lại dùng giọng điệu với hạ nhân, nói.“Được rồi, ăn đi.”Cố lão gia lên tiếng, mọi người lặng lẽ dùng Dao khẽ liếc mắt nhìn qua người đàn ông mặc vest trắng đang tao nhã ăn sáng bên này nhìn sắc mặt hồng hào, cử chỉ nhanh nhẹn, tao nhã, đâu giống người què như lời Quân Tú Anh không giống người cần cô chăm là Cố đại thiếu gia trong lời đồn, anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt như tạc, sống mũi cao vút, có thể dùng từ ngọc thụ lâm phong để hình lúc Quân Dao đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên người thanh niên đó buông dĩa xuống, đứng dậy, lấy chiếc áo khoác vắt bên ghế đi ra Dao hơi giật mình, cúi đầu ăn bữa sáng của khi ăn sáng xong, cô đang định trở về phòng thì người hầu bước lên, nói sẽ hướng dẫn cô cách chăm sóc Cố đại thiếu gia. Quân Dao ngơ ngác, anh ta chẳng phải vừa đi rồi sao? Cô theo chân người hầu gái lên lầu, bước vào căn phòng ngay cạnh phòng “tân hôn” đêm qua cô phòng, trên chiếc giường lớn trắng như tuyết là một người đàn ông mặc bộ đồ mặc nhà bằng lụa đen, nằm như đang ngủ Dao hơi sững này thoạt nhìn có vài phần giống người đàn ông khi nãy ăn cơm cùng điều người đàn ông mặc vest trắng có vẻ ngoài tao nhã, tác phong nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, hờ người nằm trên giường này mắt nhắm chặt, khuôn mặt hơi tái nhợt, có chút âm u.“Đây là…” Quân Dao lên tiếng Hoa, người hầu của Cố gia lập tức trả lời.“Đây là Cố đại thiếu gia, thiếu phu nhân, đại sư nói cô hợp mệnh đại thiếu gia, vì vậy cô cần ngày đêm thân cận, chăm sóc, như vậy phước khí của cô sẽ giúp đại thiếu gia mau chóng tỉnh lại.”“Vậy người vừa nãy ăn sáng là ai?”Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu, rồi à lên.“À, đó là Cố nhị thiếu gia – Cố Khang đây là đại thiếu gia Cố Tư Bạch.”“Vậy tôi phải chăm sóc anh ta như thế nào?”Tiểu Hoa năm nay mới hai mươi, nhưng đã ở Cố gia đúng bằng từng đó năm, tính tình nhanh nhẹn, thật thà, cô ấy lập tức lên tiếng.“Để tôi chỉ thiếu phu nhân.”Nói rồi Tiểu Hoa nhanh nhẹn bước đến, bắt đầu dạy Quân Dao từ việc hằng ngày phải lau người, xoa bóp chân tay cho Cố Tư Bạch ra sao để máu huyết lưu thông, tránh cho thiếu gia bị Tiểu Hoa hơi đỏ mặt nói.“Thực ra… còn… còn một chuyện nữa… Đại sư bảo cần người làm… ấm giường cho đại thiếu gia…”Tiểu Hoa còn nhỏ, chưa từng yêu đương, nhắc đến mấy truyện này mặt đỏ hồng như trái lại Quân Dao suýt bật ta nằm ngay đơ, hôn mê bất tỉnh như thế kia thì cô làm “ấm giường” kiểu gì?“Đại sư nói, thiếu phu nhân kề cận bên cạnh, rất nhanh đại thiếu gia có thể tỉnh lại.”Nói rồi Tiểu Hoa nhìn về phía Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên giường, thở dài nói.“Mong là thiếu gia sớm tỉnh lại, thiếu gia đã nằm như thế này suốt ba năm tại cái cô Quân Dao gì đó… Tôi mà gặp cô ta nhất định sẽ để cô ta sống không yên đâu.”Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy giận môi Quân Dao giật giật, nếu cô ấy biết xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, kẻ cô ấy căm hận đang đứng ngay đây thì cô ấy sẽ thế nào?Lại liếc nhìn Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên lỗi của đã dùng ba năm tự do thanh xuân để trả nợ anh, cô sẽ cố gắng chăm sóc giúp anh tỉnh khi anh tỉnh lại rồi có tha thứ cho cô không? Có trả tự do cho cô không? Và liệu… anh có thể tỉnh lại không?Dù sao cô cũng không phải Quân Tú Anh, không phải người có bát tự hợp với Quân Dao ngây ngẩn nhìn Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa khua khua tay trước mặt cô.“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân… cô nhìn thiếu gia chăm chú thế? Có phải thấy thiếu gia rất đẹp trai đúng không? Năm đó thiếu gia từng là người đàn ông hoàng kim, sáng giá nhất Giang thành đáng tiếc!”Quân Dao không phủ nhận, để mặc Tiểu Hoa nói lải nhải bên tai.“Thiếu phu nhân, bên kia là phòng phụ, hôm qua sửa thành phòng tân đại sư nói rằng thiếu phu nhân phải ở bên thiếu gia cả ngày, nên tôi sẽ dọn đồ qua cho thiếu phu nhân nhé.”Lúc này Quân Dao mới để ý, hóa ra có một cánh cửa nối thông hai phòng với nhau, Quân Dao gật gật thầm tính toán, chiếc giường rộng như này ngủ chung cũng không vấn đề gì, dù sao anh ta cũng hôn mê bất tỉnh, không gây nguy hại gì cho cô.“Xong rồi, thiếu phu nhân.”Tiểu Hoa xách chiếc vali của cô qua, đặt giữa phòng, rồi hỏi.“Có cần tôi xếp đồ vào tủ luôn không?”Quân Dao xua tay, bảo tự mình làm Hoa liền chạy đi, bưng một chậu nước ấm và một chiếc khăn mặt trắng tới.“Thiếu phu nhân lau mặt, lau người cho thiếu gia nhé, chú ý đừng làm lệch kim truyền trên tay thiếu khi lau người xong thì cô xoa bóp cho thiếu gia một tiếng, buổi chiều cũng xoa bóp một tiếng là được.”“Tôi biết rồi.”Sau khi dặn dò xong, Tiểu Hoa rời phòng, để một mình Quân Dao ở lại, cô đột nhiên thấy có phần lạnh lẽo, không hiểu sao khẽ rùng mình một Dao mặc váy cưới, được một chiếc xe sang trọng đưa về biệt thự nhà họ có lễ cưới nào cả, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng, im lặng đợi, dõi theo thời gian dài đằng khi Quân Dao quá mệt, dựa lưng vào thành giường, thiếp đi lúc nào không biết thì cánh cửa nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, một bóng người từ từ tiến vào đó ngũ quan như tạc, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm, nhìn Quân Dao đang say ngủ rồi quay người bỏ hôm sau, người hầu tới đánh thức Quân Dao dậy, cả người cô đau mỏi ê ẩm, vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu chuẩn bị ăn chiếc bàn dài xa hoa, một người đàn ông uy nghiêm ngồi ở một đầu bàn, bên cạnh là một phu nhân ăn mặc diêm dúa, chỉ hận không thể đeo tất cả kim cương, đá quý lên bên kia là một người đàn ông mặc vest trắng, dáng người tao nhã, khuôn mặt có chút lạnh lùng xa Dao cúi người chào cả ba người, rồi ngồi vào một chiếc Tuyết Thanh lên tiếng.“Từ giờ cô sẽ là con dâu của Cố gia, nhưng tuyệt nhiên không được nói ra bên ngoài, nếu chuyện này đồn ra đừng hỏi tại sao Quân gia nhà các người phải bốc hơi khỏi giang thành.”Một lời đe dọa trắng Dao hơi khó chịu, nhưng ba năm trong tù khiến trái tim cô bị mài mòn, nếu chống đối, cô sẽ lại bị đưa về đó, chịu nốt hai năm trong địa ngục, cô cắn môi, cúi đầu.“Vâng, Cố phu nhân.”“Việc của cô là phải chăm sóc Tư Bạch cho tốt, biết chưa?” Trương Tuyết Thanh lại dùng giọng điệu với hạ nhân, nói.“Được rồi, ăn đi.”Cố lão gia lên tiếng, mọi người lặng lẽ dùng Dao khẽ liếc mắt nhìn qua người đàn ông mặc vest trắng đang tao nhã ăn sáng bên này nhìn sắc mặt hồng hào, cử chỉ nhanh nhẹn, tao nhã, đâu giống người què như lời Quân Tú Anh không giống người cần cô chăm là Cố đại thiếu gia trong lời đồn, anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt như tạc, sống mũi cao vút, có thể dùng từ ngọc thụ lâm phong để hình lúc Quân Dao đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên người thanh niên đó buông dĩa xuống, đứng dậy, lấy chiếc áo khoác vắt bên ghế đi ra Dao hơi giật mình, cúi đầu ăn bữa sáng của khi ăn sáng xong, cô đang định trở về phòng thì người hầu bước lên, nói sẽ hướng dẫn cô cách chăm sóc Cố đại thiếu Dao ngơ ngác, anh ta chẳng phải vừa đi rồi sao? Cô theo chân người hầu gái lên lầu, bước vào căn phòng ngay cạnh phòng “tân hôn” đêm qua cô phòng, trên chiếc giường lớn trắng như tuyết là một người đàn ông mặc bộ đồ mặc nhà bằng lụa đen, nằm như đang ngủ Dao hơi sững này thoạt nhìn có vài phần giống người đàn ông khi nãy ăn cơm cùng điều người đàn ông mặc vest trắng có vẻ ngoài tao nhã, tác phong nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, hờ người nằm trên giường này mắt nhắm chặt, khuôn mặt hơi tái nhợt, có chút âm u.“Đây là…” Quân Dao lên tiếng Hoa, người hầu của Cố gia lập tức trả lời.“Đây là Cố đại thiếu gia, thiếu phu nhân, đại sư nói cô hợp mệnh đại thiếu gia, vì vậy cô cần ngày đêm thân cận, chăm sóc, như vậy phước khí của cô sẽ giúp đại thiếu gia mau chóng tỉnh lại.”“Vậy người vừa nãy ăn sáng là ai?”Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu, rồi à lên.“À, đó là Cố nhị thiếu gia – Cố Khang đây là đại thiếu gia Cố Tư Bạch.”“Vậy tôi phải chăm sóc anh ta như thế nào?”Tiểu Hoa năm nay mới hai mươi, nhưng đã ở Cố gia đúng bằng từng đó năm, tính tình nhanh nhẹn, thật thà, cô ấy lập tức lên tiếng.“Để tôi chỉ thiếu phu nhân.” Nói rồi Tiểu Hoa nhanh nhẹn bước đến, bắt đầu dạy Quân Dao từ việc hằng ngày phải lau người, xoa bóp chân tay cho Cố Tư Bạch ra sao để máu huyết lưu thông, tránh cho thiếu gia bị Tiểu Hoa hơi đỏ mặt nói.“Thực ra… còn… còn một chuyện nữa… Đại sư bảo cần người làm… ấm giường cho đại thiếu gia…”Tiểu Hoa còn nhỏ, chưa từng yêu đương, nhắc đến mấy truyện này mặt đỏ hồng như trái lại Quân Dao suýt bật ta nằm ngay đơ, hôn mê bất tỉnh như thế kia thì cô làm “ấm giường” kiểu gì?“Đại sư nói, thiếu phu nhân kề cận bên cạnh, rất nhanh đại thiếu gia có thể tỉnh lại.”Nói rồi Tiểu Hoa nhìn về phía Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên giường, thở dài nói.“Mong là thiếu gia sớm tỉnh lại, thiếu gia đã nằm như thế này suốt ba năm tại cái cô Quân Dao gì đó… Tôi mà gặp cô ta nhất định sẽ để cô ta sống không yên đâu.”Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy giận môi Quân Dao giật giật, nếu cô ấy biết xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, kẻ cô ấy căm hận đang đứng ngay đây thì cô ấy sẽ thế nào?Lại liếc nhìn Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên lỗi của đã dùng ba năm tự do thanh xuân để trả nợ anh, cô sẽ cố gắng chăm sóc giúp anh tỉnh khi anh tỉnh lại rồi có tha thứ cho cô không? Có trả tự do cho cô không? Và liệu… anh có thể tỉnh lại không?Dù sao cô cũng không phải Quân Tú Anh, không phải người có bát tự hợp với Quân Dao ngây ngẩn nhìn Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa khua khua tay trước mặt cô.“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân… cô nhìn thiếu gia chăm chú thế? Có phải thấy thiếu gia rất đẹp trai đúng không? Năm đó thiếu gia từng là người đàn ông hoàng kim, sáng giá nhất Giang thành đáng tiếc!”Quân Dao không phủ nhận, để mặc Tiểu Hoa nói lải nhải bên tai.“Thiếu phu nhân, bên kia là phòng phụ, hôm qua sửa thành phòng tân đại sư nói rằng thiếu phu nhân phải ở bên thiếu gia cả ngày, nên tôi sẽ dọn đồ qua cho thiếu phu nhân nhé.”Lúc này Quân Dao mới để ý, hóa ra có một cánh cửa nối thông hai phòng với nhau, Quân Dao gật gật thầm tính toán, chiếc giường rộng như này ngủ chung cũng không vấn đề gì, dù sao anh ta cũng hôn mê bất tỉnh, không gây nguy hại gì cho cô.“Xong rồi, thiếu phu nhân.”Tiểu Hoa xách chiếc vali của cô qua, đặt giữa phòng, rồi hỏi.“Có cần tôi xếp đồ vào tủ luôn không?”Quân Dao xua tay, bảo tự mình làm Hoa liền chạy đi, bưng một chậu nước ấm và một chiếc khăn mặt trắng tới.“Thiếu phu nhân lau mặt, lau người cho thiếu gia nhé, chú ý đừng làm lệch kim truyền trên tay thiếu khi lau người xong thì cô xoa bóp cho thiếu gia một tiếng, buổi chiều cũng xoa bóp một tiếng là được.”“Tôi biết rồi.”Sau khi dặn dò xong, Tiểu Hoa rời phòng, để một mình Quân Dao ở lại, cô đột nhiên thấy có phần lạnh lẽo, không hiểu sao khẽ rùng mình một cái..
cố thiếu gia đừng giả vờ nữa quân dao